Thứ Tư, 4 tháng 12, 2013

BỊP BỢM

     
                       ĐỪNG BỊP BỢM        

            Các ông đừng bảo tôi nói "phét" nhé! Tôi đã một lần suýt thành liệt sỹ. Đó là sáng sớm 23.03.1975 khi Đại đội 10 và Đại đội 11 Trung đoàn 3 Sư đoàn 324 đánh chiếm cao điểm 303 (trong cụm cứ điểm Núi Bông, Núi Nghệ) tây nam Huế. Gọi cho oai có 2 đại đội chứ thực ra đại đội 11 có 10 tay súng, đại đội 10 nhiêu hơn 6 người. Xe tăng của đại đội Bùi Quang Thận (sau này y húc đổ cổng dinh Độc lập) trúng mìn không vào được nên bộ binh bị mìn nổ khi xông lên cao điểm. 3 lính C10 và 1 lính thông tin của tiểu đoàn chết tại chân hàng rào đầu tiên. Mình bị dính mảnh vào 2 bên đùi, vào cẳng tay, vào khóe mũi. Lúc ấy là quan Một  nên mình bắt một lính cõng ra phía sau rồi được lính vận tải đưa vào trạm phẫu tiền phương. Mất máu quá nhiều nên khi vào đến phẫu mình chỉ kịp hỏi cậu y tá về mấy ông y sỹ mình quen. Không kịp nghe y tá trả lời, mình hôn mê từ chiều hôm đó. Chiều hôm sau tỉnh dậy thấy họ buộc chân tay vào băng ca. Hỏi hộ lý làm sao lại thế. Nó bảo :"Cấp cứu ông liệt cò từ hôm qua tới giờ, tưởng ông "củ tỏi" rồi. Phúc tổ nhà ông". May chưa chết nhưng bị loại khỏi vòng chiến đấu từ ngày đó. Và từ đó đến nay có cảm nhận rằng : chết cũng đơn giản và dễ hơn là sống nhiều, nhất là sống bây giờ. Đặc biệt chết xong chả còn biết cái chó gì nữa đâu. Đứa nào bảo liệt sỹ bảo thế này ,thế kia là nó Đ. biết gì (xin lỗi-vì bị kích động)  hoặc là BỌN BỊP BỢM. Đất nước mình bây giờ bọn bịp bợm nhiều như giòi vậy- từ trên cao xuống dưới đáy. Nhà ngoại cảm ư? Sao không đưa mả cụ nó vào "hàm rồng" mà táng cho nó phát, lại bịp người khác nhất là với thân nhân liệt sỹ? Đúng là bọn vô lương. Nhân loại ơi! Hãy cảnh giác với các lại bịp bợm thời @. Người chết mà còn biết được thì chẳng có đứa nào sợ chết cả.