yêu tao đi mày ơi
Nở với Phèo đã thành thiên tình sử,
Chỉ bát cháo hành
và vườn chuối bên bãi sông trải đầy trăng nữa chứ.
Tao với mày bây giờ giàu hơn chúng nó
Không phải tự dưng mày lau mắt ướt cho tao.
Chỉ bát cháo hành
và vườn chuối bên bãi sông trải đầy trăng nữa chứ.
Tao với mày bây giờ giàu hơn chúng nó
Không phải tự dưng mày lau mắt ướt cho tao.
Rõ ràng mày chia nỗi đau với tao phải không nào?
Như mày thôi, lúc dại khờ tao đã tin tất cả,
Giờ thì nhận ra dối lừa rồi hả?
Nào thì trời xanh, hoa đỏ, nắng vàng...
Mọi thứ được cho là đẹp như ở thiên đường.
Để rồi đứng ngóng đứng trông bên bờ ảo vọng.
Thôi! mọi dại khờ vứt nó vào dĩ vãng
tao khỏi cần kể lể nữa đâu,
thứ còn lại bây giờ là cay đắng
tao với mày chia nốt cho nhau.
Hãy yêu tao đi! tao không bỡn cợt kẻo mày đau.
*
* *
Như mày thôi, lúc dại khờ tao đã tin tất cả,
Giờ thì nhận ra dối lừa rồi hả?
Nào thì trời xanh, hoa đỏ, nắng vàng...
Mọi thứ được cho là đẹp như ở thiên đường.
Để rồi đứng ngóng đứng trông bên bờ ảo vọng.
Thôi! mọi dại khờ vứt nó vào dĩ vãng
tao khỏi cần kể lể nữa đâu,
thứ còn lại bây giờ là cay đắng
tao với mày chia nốt cho nhau.
Hãy yêu tao đi! tao không bỡn cợt kẻo mày đau.
*
* *
Nắm chặt lấy tay nhau mà ngược luồng gió chướng,
phía chân trời kia chỉ mày với tao thôi,
cuối mùa khô nắng vẫn đỏ cả trời,
tao thương mày nhiều hơn nước của chín con sông xứ đó.
mày bươn chải giữa cánh đồng rơm rạ
thui thủi thân cò, thương lắm lắm mày ơi.
câu thơ tao gieo, nắng đã nung cong cả lên rồi,
lấy nó làm thuyền tao chở nhớ về phương ấy.
cầm lòng vậy, thôi đành lòng vậy,
nắng gió của trời làm sao nhốt lại được mày ơi.
con tim mày đang lúc đơn côi
thằng tim tao cũng lạnh lùng như để trong tủ đá,
mấy con chữ loằng ngoằng tao với mày sấy khô thành củi nhá,
lấy yêu làm mồi mình nổi lửa lên nghe.
Mày cứ yêu quách tao đi, đừng để cau rơi, trầu rụng úa bên hè.
cuối mùa khô nắng vẫn đỏ cả trời,
tao thương mày nhiều hơn nước của chín con sông xứ đó.
mày bươn chải giữa cánh đồng rơm rạ
thui thủi thân cò, thương lắm lắm mày ơi.
câu thơ tao gieo, nắng đã nung cong cả lên rồi,
lấy nó làm thuyền tao chở nhớ về phương ấy.
cầm lòng vậy, thôi đành lòng vậy,
nắng gió của trời làm sao nhốt lại được mày ơi.
con tim mày đang lúc đơn côi
thằng tim tao cũng lạnh lùng như để trong tủ đá,
mấy con chữ loằng ngoằng tao với mày sấy khô thành củi nhá,
lấy yêu làm mồi mình nổi lửa lên nghe.
Mày cứ yêu quách tao đi, đừng để cau rơi, trầu rụng úa bên hè.