đôi mắt em Tây Ninh
Buổi đầu sao mà bỡ ngỡ,
Thấy người vừa lạ, vừa quen,
Anh từ phương trời xa
đến
Ngẩn ngơ bởi mắt em nhìn.
Hóa ra em là "người cũ"
Xa lâu thấy lạ mất rồi,
Chuyện tình sinh viên thuở ấy
Trồng sy chưa kịp nảy chồi.
Việc công bận mờ cả mắt
Gặp nhau được có mấy hồi.
Người quen nhưng mà nước lạ,
Anh đành “ăn vạ” em thôi.
Giải lụa tay em
mềm mại
Xoa tan cơn sốt trong anh,
Ân cần như bàn tay mẹ
Nâng niu hương bát cháo hành.
Chia xa em trong chiều nắng
Nghiêng nghiêng trên núi Bà Đen,
Đôi chân dùng dằng cất bước
Thẳm
sâu đôi mắt em nhìn.
Tây
Ninh ơi sao yêu thế,
Hẹn ngày gặp gỡ vui hơn,
Mai này chỉ mong và ước
Gửi tình ở lại cùng em.