Thứ Năm, 3 tháng 7, 2014

trở về trương cũ
                            (gửi Xuân Thu)
                                                                                                                       
                                                                                                                    Văn Miếu đầu thế kỷ XX








                                                                                                                                                    

Như mới hôm qua thôi ơi các bạn hiền
Mọi kỷ niệm lại ùa về da diết
Cái thuở nói yêu nhau mà ngây ngô chẳng biết
Chỉ ghép đôi hồn nhiên đứa vợ đứa chồng
Bốn mươi năm qua đi nay trở lại trường
Mái tóc ai không hoa râm
cũng bạc
Mặt mũi nhăn nheo
bàn tay thô ráp,
Vẫn gọi nhau
bằng tên cha mẹ gắn tên con.


Cá tính đứa nào ngày xưa nay vẫn y trang

Những đôi ghép cứ liếc nhau cười tủm tỉm.
Xen giữa đám đông mấy dáng hình lọm khọm
Là thầy
ngày đó đang còn,


Nhắc mãi tên những người khuất núi khuất non
Trời
đã gi hay hy sinh trong cuộc chiến.
Kể vội cho nhau chuyện chân trời góc biển

Bốn mươi năm có cay đắng vinh quang

Nhớ một thời đẹp đẽ mãi trong tim
Hình bóng cô học trò tóc ngang vai bé nhỏ,
Nắm tay để chia xa làm má ai ửng đỏ
Mắt cứ chớp hoài, hai bàn tay bối rối đan nhau.

Mùa hạ ơi mùa hạ cứ trôi mau
Rồi gieo nhớ gieo thương vào phượng tím,
Mà vẫn gọi nhau "mày ơi" ngọt lịm
"Mẹ tao gửi mày ngô nướng đó mày ơi".


Cho ta cùng em sống lại một thời
Để cứ thấy mình đang là con nít,
Cho cái ngây ngô của học trò tinh khiết
Để yêu thương mà trẻ mãi đừng già
.

Chẳng lớn thêm chút nào 

                           khi cùng bạn bè về 
                                                  mái trương xưa!


                                                                                                                                                  1.7.2014