Thứ Tư, 3 tháng 9, 2014

một chút thu Hà Nội

                                                                                                                                       Hồ Hoàn Kiếm ngày xưa




















Một chút thu Hà Nội gửi vào Nam,
Hồ Tây liêu xiêu sóng chiều vàng nắng,
Vàng lên lá, lên cây
                    vàng cả tiếng chuông chùa bảng lảng,
Heo may hồng làm se lạnh má ai?

           Bao chinh nhân đi mở cõi nhớ kinh kỳ,
Áo bào vẫn nhuốm bùn sông Cái
Nao lòng Thăng Long,bao giờ trở lại;
Thành quách ngàn năm rêu ngả vàng chưa?

Lang thang đi tìm trong dĩ vãng dấu xưa,
Trầm tích phủ lên bao triều đại.
Phố cổ giờ chỉ trong tranh “Phái”
Làng Vòng ơi! Còn xanh cốm thuở nào?

Tiếng sâm cầm vít vít nơi nao;
Thập thình đâu đây nhịp chày Yên Thái?
Cành trúc la đà trốn vào gió thổi,
Chọc lên trời xanh ngất ngưởng tầng cao.

Lục Thủy,trường thiên-trời, nước có một màu;
Phố Nguyễn Du còn nồng nàn hoa sữa?
Tàu điện leng keng lẫn trong nỗi nhớ,
Một tiếng rao đêm “Bánh khúc nóng đơ...ơi…"

Nắng vàng thu rồi cũng lạt phai,
Đông sẽ tiễn lá về với cội,
Còn một chút mịn màng thu Hà Nội,
Gửi cả vào cho đằng  ấy
                                                 …cố nhân ơi.