Thứ Sáu, 12 tháng 9, 2014

em cứ là biển nhé


























em là biển
anh làm thuyền em nhé,
lúc dịu dàng sóng em đẩy thuyền lên.
cũng có lúc
giông bão làm biển động,
sóng trào dâng muốn vò xác xơ thuyền.
cầu trời cho
gió lặng để biển êm,
mơn man sóng/ vỗ mạn thuyền ân ái.
em cứ biển
anh cứ thuyền thế mãi,
hết dỗi hờn biển lại thẳm sâu hơn.

em là biển
anh làm thuyền em nhé
sóng hát lời ru cho thuyền lướt bồng bềnh.
nếu một ngày
thuyền vỡ vụn tan tành
biển tím ngắt trong cô đơn trống trải.
rồi biển chết
cát bồi trơ cả đáy
xác thuyền phơi trắng bãi san hô.
em cứ biển
anh cứ thuyền thế mãi,
muôn triệu năm hay một ngày thuyền biển vẫn bên nhau.



Thứ Tư, 3 tháng 9, 2014

một chút thu Hà Nội

                                                                                                                                       Hồ Hoàn Kiếm ngày xưa




















Một chút thu Hà Nội gửi vào Nam,
Hồ Tây liêu xiêu sóng chiều vàng nắng,
Vàng lên lá, lên cây
                    vàng cả tiếng chuông chùa bảng lảng,
Heo may hồng làm se lạnh má ai?

           Bao chinh nhân đi mở cõi nhớ kinh kỳ,
Áo bào vẫn nhuốm bùn sông Cái
Nao lòng Thăng Long,bao giờ trở lại;
Thành quách ngàn năm rêu ngả vàng chưa?

Lang thang đi tìm trong dĩ vãng dấu xưa,
Trầm tích phủ lên bao triều đại.
Phố cổ giờ chỉ trong tranh “Phái”
Làng Vòng ơi! Còn xanh cốm thuở nào?

Tiếng sâm cầm vít vít nơi nao;
Thập thình đâu đây nhịp chày Yên Thái?
Cành trúc la đà trốn vào gió thổi,
Chọc lên trời xanh ngất ngưởng tầng cao.

Lục Thủy,trường thiên-trời, nước có một màu;
Phố Nguyễn Du còn nồng nàn hoa sữa?
Tàu điện leng keng lẫn trong nỗi nhớ,
Một tiếng rao đêm “Bánh khúc nóng đơ...ơi…"

Nắng vàng thu rồi cũng lạt phai,
Đông sẽ tiễn lá về với cội,
Còn một chút mịn màng thu Hà Nội,
Gửi cả vào cho đằng  ấy
                                                 …cố nhân ơi.


Thứ Sáu, 11 tháng 7, 2014

ai về Đức Thọ-Sông La






                                                                                                                                              Bến Tam Soa- Sông La-Đức Thọ

Nhặt chiều em ném vào tôi
Cô em bán cá xóm chài Vạn Ninh,
Nắng nghiêng lều quán chợ Rồng
Tấm lưng ong, áo nâu sồng cổ tim,
Đôi mắt Đức Mẹ dịu hiền
Nhốt hồn tôi lại thành miền mộng mơ.
Chiến tranh hai ngả cách chia
Tôi đi làm lính hẹn về đón em.

Nẻo quê tôi mãi đi tìm
Đâu rồi tăm cá, bóng chim, dáng  người,
Vẳng nghe khúc khích 
ai cười
Ngỡ cô xóm vạn đây rồi ngày xưa.
Mãn chiều sông tạnh cơn mưa
Bến Tam Soa khúc đò đưa võ vàng:
"Kim lang hỡi khách Kim lang
Thôi thôi thiếp đã phụ chàng chàng ơi.
Thuyền ngược hay là thuyền xuôi,
Có sang xóm vạn cho tôi sang cùng”
Cuộc đời với một dòng sông,
Nửa dòng bên nớ, nửa dòng bên ni
Người đi tóc bạc mới về
Lời bà ru cháu sao nghe nghẹn lòng.
La Giang trong vắt một dòng
Bên ni nhớ đến đắng lòng bên tê.
                    *

Sương rơi ướt cả cánh cò,
Thuyền xưa neo đậu bến mô bây giờ?

Lửa chài, cây bến xa mờ
Ngân nga chuông đổ nhà thờ Thọ Ninh.

Thứ Bảy, 5 tháng 7, 2014



chúc bé ngủ ngon   






















Hây hẩy nồm êm ru
Em nằm hênh hênh gió
Hoa cỏ may ai đó
Vương chi vào…váy em.

Chút mơn man nhẹ mềm

Khẽ lùa làn tóc suối
Vuốt ve bờ cỏ rối, 
Gió bâng khuâng thẫn thờ?

Thi nhân sao ngẩn ngơ

Tòa thiên nhiên lồ lộ,
Trăng khi mờ khi tỏ
Rắc vàng lên ý thơ.

Quân tử dám thờ ơ
Chôn chân trân trân ngó,
Lầm rầm cầu nguyện Chúa
Để em say giấc nồng.


Thứ Năm, 3 tháng 7, 2014

trở về trương cũ
                            (gửi Xuân Thu)
                                                                                                                       
                                                                                                                    Văn Miếu đầu thế kỷ XX








                                                                                                                                                    

Như mới hôm qua thôi ơi các bạn hiền
Mọi kỷ niệm lại ùa về da diết
Cái thuở nói yêu nhau mà ngây ngô chẳng biết
Chỉ ghép đôi hồn nhiên đứa vợ đứa chồng
Bốn mươi năm qua đi nay trở lại trường
Mái tóc ai không hoa râm
cũng bạc
Mặt mũi nhăn nheo
bàn tay thô ráp,
Vẫn gọi nhau
bằng tên cha mẹ gắn tên con.


Cá tính đứa nào ngày xưa nay vẫn y trang

Những đôi ghép cứ liếc nhau cười tủm tỉm.
Xen giữa đám đông mấy dáng hình lọm khọm
Là thầy
ngày đó đang còn,


Nhắc mãi tên những người khuất núi khuất non
Trời
đã gi hay hy sinh trong cuộc chiến.
Kể vội cho nhau chuyện chân trời góc biển

Bốn mươi năm có cay đắng vinh quang

Nhớ một thời đẹp đẽ mãi trong tim
Hình bóng cô học trò tóc ngang vai bé nhỏ,
Nắm tay để chia xa làm má ai ửng đỏ
Mắt cứ chớp hoài, hai bàn tay bối rối đan nhau.

Mùa hạ ơi mùa hạ cứ trôi mau
Rồi gieo nhớ gieo thương vào phượng tím,
Mà vẫn gọi nhau "mày ơi" ngọt lịm
"Mẹ tao gửi mày ngô nướng đó mày ơi".


Cho ta cùng em sống lại một thời
Để cứ thấy mình đang là con nít,
Cho cái ngây ngô của học trò tinh khiết
Để yêu thương mà trẻ mãi đừng già
.

Chẳng lớn thêm chút nào 

                           khi cùng bạn bè về 
                                                  mái trương xưa!


                                                                                                                                                  1.7.2014 

Chủ Nhật, 29 tháng 6, 2014

Sài Gòn chiều mưa
                 

















Dưới đường mưa đổ, mưa chan
Mà đôi trai gái không thèm ẩn, che
Họ đi hay họ đang về ?
Tiếng cưới ướt cả chiều hè dưới mưa.
Cái thời xa lắc xa lơ
Ta đi giữa núi, trong mưa chiến trường,
Bây giờ tóc nhuốm màu sương
Một lần với bạn ướt đầm cũng chưa.
Cầu  trời đừng tạnh cơn mưa
Để được "ghen" với bây giờ họ yêu.
Cho buồn ướt hết những chiều
Trong cơn mưa giữa mùa yêu Sài Gòn    

Thứ Tư, 25 tháng 6, 2014

chờ đợi                                                                     
                                                                                                                                       hay em ngước mắt nhìn ánh nguyệt


























Đêm xuống hương trời thoảng thơm,
Con phố mỗi ngày anh đợi
Mưa tạnh, mây tan, trăng rọi
Lòng sao trống trải cô đơn?
      Phố ngàn vạn người lại qua
      Đứng đợi mình anh loi lẻ,
      Giá như gió từ nơi ấy
      Gửi một chút gì nhỏ nhoi.
Một chút gì thôi, chút nhỏ,
Của em gửi gió qua tôi
Hay em ngước nhìn ánh nguyệt
Để ánh vàng bớt đơn côi.
      Hay em hát lên khe khẽ
      Để gió ru anh ầu ơi.
      Em đừng nhớ anh nhiều thế
      Một  mình anh nhớ đủ rồi.       

Thứ Ba, 17 tháng 6, 2014




sài gòn mùa yêu đánh thức      

                   (tặng Đan Thùy)

                                                                                                                                                                                       
                                                                                                                                                                                 Nhà thờ Đức Bà


                                                                                       










Chỉ giọt thương của anh mới làm ướt giấc mơ
Hãy bừng tỉnh em ơi, anh đang chờ đầu ngõ
Những giọt nắng sớm mai Sài Gòn nhảy múa,
Anh sẽ đón em đi cà phê bệt cùng anh.

Những giọt mưa đêm qua còn đọng trên lá long lanh
Nhà thờ Đức Bà vọng tiếng chuông mềm mại
Ríu rít đám học trò với những chùm phượng hồng vừa mới hái
Lóc cóc bên kia tiếng hủ tiếu gõ vang đường.

Nhanh lên em! Sài Gòn đang là mùa của yêu thương,
Em có nghe không lũ ve tấu giàn hợp xướng
Không phải mơ và cũng đừng tưởng tượng,
mà mùa yêu thương khi sang Hạ hẹn nhau về.

Lại còn đây, đây nữa em kìa
Những cặp sẻ nâu cứ lích ta lích tích,
Trên ngọn cây Sao anh còn thấy "ngôi nhà hạnh phúc"
Thật mà em nhà của bọn chim xanh.

Thôi đừng mơ, mau thức dậy cùng anh
Ngoài phố kia cuộc đời đang đẹp lắm
Đám bạn em vừa nhâm nhi cà phê vừa "tám"
Đợi chúng mình ra đó cùng nhau.

Hôm qua em than phiền không ngủ được thật sâu,
Chắc lại nghĩ quả me trên kia nắng cũng làm cong
                                             như môi em dỗi hờn khi anh thất hứa,
Trong mơ màng em còn "ghét" anh nhiều nữa,
Mà em ơi! 
   Sài Gòn một mùa yêu, anh yêu em cả bốn mùa.

Giọt thương của anh đã đánh thức được em chưa?                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                           

Thứ Bảy, 31 tháng 5, 2014




Tổ quốc là gì ư?




















Khi còn bé thơ là mẩu bánh đa mẹ cho sau buổi chợ,
trẻ trai là chiến trường máu xương ta và bao người đã đổ;
biệt thự, xe sang bây giờ của lũ
                                       ngất ngưởng ngồi lên đầu, lên cổ dân đen.

Bao đời nay là gấm lụa được dệt nên

                                       từ máu xương những kẻ nghèo hèn
để bọn giàu sang làm món hàng đem đi bán rẻ.
Tổ quốc thân yêu bao giờ cũng thế
Khi bị xâm lăng người nghèo khổ lại lên đường.

Tổ quốc mẹ hiền ơi! đau khổ yêu thương

Bốn mươi năm qua ta rất hiểu thế nào là Tổ quốc!
Ta cũng hiểu ai là kẻ gối quỳ nhơ nhuốc,
hiểu cả vinh quang và đốn mạt, đớn hèn
những cái vung tay lên giọng cao sang
khi có họa xâm lăng lại như đà điểu chui đầu vào cát bỏng.

Ta càng hiểu thời ta đang sống

bạc tiền đưa từ "nó" lên "ông".
bát ngát mênh mông ơi ruộng ơi đồng
thành dự án bỏ hoang cho rủng rỉnh những tấc vàng dễ đếm.

Tổ quốc hôm nay có đắng cay chát mặn

của mồ hôi, của máu công nông
nơi hải đảo, biên cương, xưởng thợ, ruộng đồng
đang đổ xuống vì nơi đó mới là Tổ quốc.

Ta cũng mở mắt ra để nhìn rõ ràng giai cấp

đồng chí thân yêu ư? súng dí mạng sườn.
cùng bao kẻ đi buôn  khái niệm "nhân dân".
Chỉ có Dân tộc, Dân sinh, Dân quyền-đó là Tổ quốc!

Tổ quốc là gì ư? là mẹ của ta

nghĩ về Người lòng quặn thắt xót xa
Mẹ đã có những đứa con cực kỳ bất hiếu
giặc sát bên lưng mà chẳng nhận ra;
chúng chỉ muốn vinh thân phì gia,
cho Mẹ lại trằn mình trong máu lửa.

Nghĩ về Người lòng đầy tự hào và hai hàng lệ ứa;

Những đứa con hiếu trung lại khoác súng lên vai lần nữa
Để giữ Độc lập-Tự do cho dù phải tát cạn Biển Đông này.
TỔ QUỐC là gì ư? Là MẸ đấy các con ơi!



Thứ Sáu, 9 tháng 5, 2014





tên em


Những người lính đã ngã xuống vì Tổ quốc
Mẹ Biển ôm vào lòng và lấy sóng ầu ơ.                                                                                                                                                                                    (gửi cho lính biển đảo)

































Anh khắc tên em lên vách chiến hào
Nơi anh đứng kẻ thù không đến nổi.
Anh sẽ áp ngực vào khi giặc tới
Để có em trong cuộc chiến bên anh.

 Anh đặt tên em là ngọn sóng,
Sóng bên anh như bóng với hình.
Vùi dập kẻ  thù trước ngọn sóng xanh,
Cho hò hẹn mọi lứa đôi trọn vẹn.

Anh viết tên em lên cánh võng,
Nghe tiếng ru hời theo nhịp đòng đưa,
Để gặp em trong mọi giấc mơ
Nhận một bàn tay đặt lên ngực anh-
                         khi cơn sốt vừa ập đến.

 Anh ghi tên em vào trái tim,
Như lịch sử ghi cuộc chiến này bất tử,
Như tình yêu vĩnh hằng muôn thuở
Như em và anh có ở trong nhau.


                                                         nhớ 14.3.1988 Gạc Ma