Thứ Năm, 25 tháng 6, 2015

dòng sông hoàng hôn                                                      



Một phương ấy mấy mươi năm thương nhớ,
Trăng xưa, bến cũ với duyên này.
Hai thái cực hợp tan, tan hợp
Rượu đào sao uống mãi không say?

Bờ bãi biếc ngóng trông ai chiều nay
Màu gió tím thổi về miền dĩ vãng
Tiếng ầu ơ xa vời bảng lảng
Đan vào thinh không chiếc quạ kêu sương.

Mặt nước dềnh lên khi sương xuống chiều buông
Dòng sông vắng, bóng con thuyền loi lẻ,
Bờ cỏ ướt dế nỉ non, non nỉ
Gieo khúc sầu vào chiều muộn lâm ly.
   
Vời vợi quá phương xa ấy ơi!
Bến hoàng hôn ai có chờ có đợi
Thời gian chảy, thời gian lững lờ trôi mãi,
Chiều sông buồn...
                                 một phương ấy...
                                                               nhớ khôn ngôi

2 nhận xét:

  1. Đan vào thinh không chiếc quạ kêu sương.
    ...............................
    Câu này em ko hiểu, chiếc quạt hay tiếng quạ hở anh ?

    Chúc mừng anh bài thơ hay
    Chúc anh vui khỏe bình an

    Trả lờiXóa
  2. Chiếc là đơn chiếc, ý của câu thơ là tiếng kêu của con quạ đơn côi giữa thinh không khi sương chiều hoàng hôn buông xuống. Trong tiếng Hán Việt Ô là Quạ và cũng có nghĩa là Mặt trời. Tứ này mượn trong một bài thơ thời nhà Đường: PHONG KIỀU DẠ BẠC của Trương Kế
    "Nguyệt lạc, ô đề, sương mãn thiên
    Giang phong ngư hỏa đối sầu miên
    Cô Tô thành ngoại Hàn Sơn tự
    Dạ bán chung thanh đáo khách thuyền"
    Một người Việt (khuyết danh) dịch:
    " Trăng tà chiếc quạ kêu sương
    Lửa chài cây bến sầu vương giấc bồ
    Thuyền ai đậu bến Cô Tô
    Nửa đêm nghe tiếng chuông chùa Hàn Sơn"
    Cảm ơn Bạch Dương đã chia sẻ. Chúc em mọi điều tốt đẹp!

    Trả lờiXóa