Thứ Hai, 31 tháng 3, 2014



tản mạn sự đời























Ngoài đường người ta kháo
Con quan lại làm quan,
Chuyện đời xưa đã thế
Thời nay cũng "y trang".

Hổ phụ sinh hổ tử,
Mong đừng hổ giấy bồi,
Đời cha có ăn mặn?
Làm đời con khát thôi.

Có lúc rồi can qua
Gió thay người quét lá
sân chùa. Ta đến đó,
cố kiếm vài đức tin!

Lang thang ai đi tìm
Một thời trai nông nổi,
Để bây giờ sám hối,
Xưa nhầm vào cõi u.

Mặt trời chân lý ư?
Đã lặn cùng ông Tố
Làm cho đời khóc dở
Đốt đuốc tìm chi, mô.*

Quan đứng trên bệ vàng,
Vung tay dài chém bão.
Dân mất ruộng lên ngàn
Rủa tiên sư  Tào Tháo.

Ngoài đường  người ta kháo
Con quan lại làm quan,
Chuyện cũ như trái đất;
Kể cả chuyện Dân quàn.
.....................
*cái gì? ở đâu

Chủ Nhật, 30 tháng 3, 2014



mở lối để nắng về


                                                                                                                                            Nắng trên phá Tam Giang



















Xin ai chớ vội vàng xé nát lá trầu không
trầu còn xanh và có người đang mang cau về đầu ngõ.
Đừng rắc muối vào lòng, muối mặn mòi lắm đó!
xát vào nhau chi để chỉ thỏa hờn ghen.
Cuộc tình xưa như lửa mới nhen,
trăng mới nhú, ngọn đèn vừa khơi rạng,
trời có một bầu, đất có một mâm, tình xưa thì lai láng,

xin ai đừng thả hết nhớ lên trời,
nhớ như biển mênh mông chẳng bao giờ cạn người ơi!

Tiễn nắng đi, nhưng nắng lại về thôi;
nắng cũng xót xa, cũng đắng đót lòng chứ bộ
tiễn nắng đi, rồi quay về ghếch chân nằm dài lên cỏ
để nhâm nhi hoài câu "nước mắt thương ai"
để vào ra khăn vắt lên vai
rồi thẫn thờ rủ cái bóng của mình chơi trò đợi nắng.
và tự dối mình trong đơn côi, trống vắng,
thơ cũng đem vùi sâu xuống cát nữa rồi.

Thôi xin đừng chua chát người ơi,
nắng cứ thập thò ngoài kia đợi ai mời gọi,
chờ nghe thủ thỉ bên tai lời gió nói:
nợ trần gian đâu đã trả hết mà đi.

cầu xin trời cao mở rộng lối nắng về.

Thứ Năm, 27 tháng 3, 2014




yêu tao đi mày ơi

                                                                                Cảm ơn cháo hành của mày nhé! Nở ơi.

                                                        
















Thì mình cứ yêu nhau đi mày ơi
Nở với Phèo đã thành thiên tình sử,
Chỉ bát cháo hành
và vườn chuối bên bãi sông trải đầy trăng nữa chứ.

Tao với mày bây giờ giàu hơn chúng nó
Không phải tự dưng mày lau mắt ướt cho tao.
Rõ ràng mày chia nỗi đau với tao phải không nào?
Như mày thôi, lúc dại khờ tao đã tin tất cả,
Giờ thì nhận ra dối lừa rồi hả?
Nào thì trời xanh, hoa đỏ, nắng vàng...
Mọi thứ được cho là đẹp như ở thiên đường.
Để rồi đứng ngóng đứng trông bên bờ ảo vọng.


Thôi! mọi dại khờ vứt nó vào dĩ vãng
tao khỏi cần kể lể nữa đâu, 
thứ còn lại bây giờ là cay đắng 

tao với mày chia nốt cho nhau.
Hãy yêu tao đi! tao không bỡn cợt kẻo mày đau.
                                      *

                                  *      *
Nắm chặt lấy tay nhau mà ngược luồng gió chướng,
phía chân trời kia chỉ mày với tao thôi,
cuối mùa khô nắng vẫn đỏ cả trời,
tao thương mày nhiều hơn nước của chín con sông xứ đó.
mày bươn chải giữa cánh đồng rơm rạ
thui thủi thân cò, thương lắm lắm mày ơi.
câu thơ tao gieo, nắng đã nung cong cả lên rồi,
lấy nó làm thuyền tao chở nhớ về phương ấy.
cầm lòng vậy, thôi đành lòng vậy,
nắng gió của trời làm sao nhốt lại được mày ơi.

con tim mày đang lúc đơn côi
thằng tim tao cũng lạnh lùng như để trong tủ đá,
mấy con chữ loằng ngoằng tao với mày sấy khô thành củi nhá,
lấy yêu làm mồi mình nổi lửa lên nghe.
Mày cứ yêu quách tao đi, 
đừng để cau rơi, trầu rụng úa bên hè.



                             







nắng đã về với em


Ngày ra đi,nắng hẹn chờ nhau
nhưng rồi cứ sy mê cùng ả gió
mà không đếm được đã bao lần trăng rơi đầu ngõ
nước mắt em ướt ngàn vạt áo rồi.
Chẳng biết vô tình hay cũng như cuội mà thôi?
hay bị gió cuốn theo mà quên đường quay lại?
Ba vạn sáu ngàn ngày chờ đợi
cháy lòng em, lửa bén cả vào tim,

và làm em khô hạn hết niềm tin,
làm úa héo mầm thương em tần mần chăm chút.
Em phải lấy bóng mình để làm bờ vai thân thiết,
tỉ mẩn têm đi têm lại miếng trầu
mòn mỏi chờ nắng về để rước nàng dâu.

Đừng trách nghe em, không phải nắng phụ tình đâu
mùa đông ấy kéo dài, nên nhờ gió
xua mây đi và cậy anh cuội gọi trăng về đầu ngõ,
để trăng thanh thay nắng trải bâng khuâng
lên mầm thương em chăm chút, đợi đông tàn.
Miền yêu ơi! nắng đã như em,
cũng mòn mỏi nhớ nhung 
và cầu xin gió đuổi mây ngàn
cho xuân sớm đưa nắng về để được ôm em trong vòng tay nồng ấm,
chặt đứt hết mọi đợi chờ vô vọng,
Ráng lên em nắng đang đến từng ngày,
nắng sẽ nhuộm em trong màu tím ngất ngây.
Em yêu ơi! hãy lắng nghe gió đang báo tin này:
"nắng đã về, đã về với em đây"!
                                                                             27.3.2014

                                                         



Nắng vẫn nhớ em đây





















Nói thầm thôi: "nắng vẫn nhớ em đây",
đừng đứng giữa mông mênh mà đợi nữa
cái nhớ đã thức rồi, giấc mơ đâu còn dang dở,
tươi tắn câu thơ đong đầy những lời thương.
có ra đi nhưng sợi nắng còn vương,
em cứ tự trách mình để con tim rỉ máu,
mà nắng thì vẫn vàng cho hoa tím rung rinh bướm đậu,
rồi nắng sẽ về tô thắm môi son.
Biết là em nhớ nắng đến héo hon
và mai nhé nắng sẽ nhoẻn cười chào em trong ngày mới
nắng cũng biết rằng em đang đón đợi
hết rong chơi, nắng về ở mãi bên em,
nắng lại vuốt ve những vạt tóc mềm
lại mơn man lùa trên đồng cỏ rối
lướt lên đôi môi nụ hôn vồi vội;
và nắng có ra đi vẫn nhớ đường về.
Nói thầm nghe:
                              "nắng đang rất nhớ em đây"
                                                                                     26.3

Thứ Ba, 25 tháng 3, 2014




 chút xuân hồ tây





























Nắng chưa về trên Hồ Tây xuân ơi,
Sương giăng giăng kín trời Lãng Bạc,
Đào cuối xuân vẫn còn khoe sắc
Gửi cho ai một chút nhớ Dâm Đàm.

Cố nhân ơi người ở cuối trời Nam,
Cứ khắc khoải đêm dài đất Bắc,
Phố cổ rêu phong chắc còn trong ký ức
Hồ Tây ngàn năm vương mãi sương mờ.

Dẫu sâm cầm bay vào cõi xa xưa
Chót vót trên cao những căn phòng lộng gió,
Chùa Trấn Quốc  nghiêng nghiêng tiếng mõ,
Đường Cổ Ngư trai gái yêu nhau.

Xa lắc, xa lơ cái nụ hôn đầu
Còn ấm áp như màu nắng ấy,
Nhớ  nhau cứ như sương và nắng vậy,
Hồ Tây xuân nắng hẹn sẽ về.

                                                        22.3.2014

Thứ Năm, 13 tháng 3, 2014






 ngày giỗ Mẹ
                                (12 tháng Một Quý Tỵ)


Ngày buồn nhớ mẹ ta xưa,
Áo quần nâu rách te tua gánh gồng,
Gánh gồng nắng Hạ, mưa Đông,
Đã gánh theo chồng lại gánh theo con.
Tuổi xanh mẹ cứ mỏi mòn,
Chồng con ra trận héo hon mẹ chờ,
Chiến tranh hết tự bao giờ,
Đôi vai mẹ vẫn sớm trưa trên đường,
Đôi tay vung vẩy mấy phường,
Ăn khoai, ăn sắn, cơm nhường cháu con.
Cả đời mẹ chẳng vàng son,
Cả đời mẹ ước cháu con bằng người.
Bao năm mẹ đã về trời,
Khi đi mẹ dặn cúng cơi cau trầu.
Mẹ ơi đời mẹ giãi dầu,
Nước mắt con mẹ đục ngầu xót xa.
Ngày buồn thương nhớ mẹ ta,
Cánh vạc gió sớm, sương khuya gánh gồng.
Nghĩa trang gió cuộn lạnh lùng,
Mẹ ơi mẹ có về cùng khói hương?
Đất dày, trời rộng mênh mông,
Bao la lòng mẹ cho con cuộc đời.
Nén tâm nhang thắp cho Người,
Mẹ đi-con giữa đất trời bơ vơ.
Ngày buồn ngồi nhớ mẹ xưa
Một đời khuya sớm, nắng mưa gánh gồng.