Chủ Nhật, 30 tháng 3, 2014



mở lối để nắng về


                                                                                                                                            Nắng trên phá Tam Giang



















Xin ai chớ vội vàng xé nát lá trầu không
trầu còn xanh và có người đang mang cau về đầu ngõ.
Đừng rắc muối vào lòng, muối mặn mòi lắm đó!
xát vào nhau chi để chỉ thỏa hờn ghen.
Cuộc tình xưa như lửa mới nhen,
trăng mới nhú, ngọn đèn vừa khơi rạng,
trời có một bầu, đất có một mâm, tình xưa thì lai láng,

xin ai đừng thả hết nhớ lên trời,
nhớ như biển mênh mông chẳng bao giờ cạn người ơi!

Tiễn nắng đi, nhưng nắng lại về thôi;
nắng cũng xót xa, cũng đắng đót lòng chứ bộ
tiễn nắng đi, rồi quay về ghếch chân nằm dài lên cỏ
để nhâm nhi hoài câu "nước mắt thương ai"
để vào ra khăn vắt lên vai
rồi thẫn thờ rủ cái bóng của mình chơi trò đợi nắng.
và tự dối mình trong đơn côi, trống vắng,
thơ cũng đem vùi sâu xuống cát nữa rồi.

Thôi xin đừng chua chát người ơi,
nắng cứ thập thò ngoài kia đợi ai mời gọi,
chờ nghe thủ thỉ bên tai lời gió nói:
nợ trần gian đâu đã trả hết mà đi.

cầu xin trời cao mở rộng lối nắng về.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét